[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Shinichi không nói gì, lẳng lặng ngồi dậy. Cả hai không ai nói gì với ai, nắng dần đẩy rèm buông. Chỉ thấy Ran chớp mắt, đưa tay về phía anh. Shinichi cứ thế ôm lấy cô, dần dần xuống giường. Quen thuộc đến độ có chút chờ mong buổi sáng thức dậy, vẻ mặt cô sẽ dịu dàng, dần rơi xuống, rơi xuống đến khi môi cô cong thành nụ cười.
  • Ran thường dùng mùi nhài thơm, hương như ướp trên tóc. Thoảng qua, phai đi, phai đi… Cô đưa tay về phía anh, ngã đầu vào anh, tóc cô cọ cọ vào cằm anh. Cảm nhận được hơi thở của cô phả âm ấm, và chỉ vậy.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi...
  • Shinichi nhìn cô, “hửm” theo bản năng. Đổi lại là cái nhíu mày thật khẽ của cô.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Mình đến nơi rồi.
  • Shinichi hoàn hồn, để cô đứng xuống. Cô ấy nhẹ đi, rất nhiều. Thời điểm ban đầu, anh còn không nâng được cô ấy. Từ bế sang cõng, cõng xong đến ngày cưới lại tự tay ôm cô vào nhà này. Nhỏ thôi, không đủ để đặt quá nhiều đồ đạc, vậy mà ở đến mười năm… không đổi thay không chuyển đi.
  • Thứ duy nhất thay đổi, có lẽ là sự quan tâm của chủ nhân của nó không còn trên người con gái kia nữa.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Hôm nay Kami diễn tấu xong…
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em biết mà, Shinichi…
  • Không đâu Ran, em biết gì cơ?
  • Mấy chữ này cứ quanh quẩn trong miệng anh, rơi đi, rơi đi trên món súp cô chuẩn bị.
  • Ran không thích rau, chẳng thích một buổi sáng với súp. Trừ anh. Từ ngày sống chung, cô cứ ở đó, chuẩn bị mọi thứ. Chờ anh.
  • Đây là sự mệt mỏi phải không? Trả lời không được, anh cũng không.
  • Kami vốn dĩ học năng khiếu từ lâu rồi, bài diễn tấu này bé đã chuẩn bị rất lâu. Từ hôm qua Kami đã ngủ sớm, đến đúng giờ ra ngoài thì thấy cả hai người đang ngồi cùng bàn ăn như thế.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Mommy, Papa
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Kami, lại đây ăn sáng.
  • Kami mỉm cười, hôn lên má Ran rồi ngồi vào vị trí của mình.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Kami, con đã thành thạo bài diễn tấu chưa?
  • Kami gật gật đầu, nắm đấm nhỏ rất quyết tâm.
  • Anh nhìn mấy ngón tay củn cỡn của Kami, không hiểu sao lại phì cười. Nghĩ đến ngón tay lướt trên phím đàn anh lại nhịn không được cong khóe môi.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Papa nhất định phải đến nhé!
  • Anh gật đầu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Sáng nay papa đưa Kami đến trường nhé?
  • Kami gật đầu.
  • Ran nhìn một lớn một bé đang thay phiên nhau gật đầu, lại chẳng biết nên nói gì, thành ra cứ ngồi thế thưởng thức bữa ăn. Một cái cớ, đến tận hôm nay đã là cực hạn. Có mấy tiếc nuối cũng về không.
  • Vì vậy mà lơ đãng, mãi đến khi ngồi trong khán phòng, quan sát con trai đang trên kia lướt như bay trên phím đàn… vẫn không có cảm giác chân thật. Ran nhìn nghiêng chỉ thấy gương mặt ai kia đang chăm chú theo dõi theo con trai nhỏ bé đang lướt tay trên phím đàn. Chia xa là chuyện của người lớn, trẻ con chỉ ở giữa, không thể quyết định thay…
  • Nếu trong những năm dài bên nhau, có một lần được quay đầu nhìn lại. Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình. Cuộc sống ngắn ngủi, con người ta quyết định và quyết định, đến khi không thể quyết định nữa được nữa cũng là lúc dừng lại. Có lẽ, và chỉ có lẽ thôi…
  • Cũng chẳng biết cô lưu luyến điều gì khi bắt đầu ra điều kiện với anh, chỉ là ngày nắng quá đỗi tịnh yên, một lời chia tay với cô là điều không dễ dàng nên không dám đối mặt chăng? Dù sao đi nữa, mọi chuyện vẫn sẽ có ngày hôm nay.
  • Ran về không sớm mấy, thế nhưng khi Kami đi cùng Shinichi mua bánh kem bằng xe riêng, về đến nhà đã thấy cô về từ bao giờ. Ran vẫn đang đứng đối diện bàn ăn, nhìn ngọn nến được Kami khéo léo thắp lên. Trước mặt xa lạ, xa lạ thế.
  • Đến nỗi đêm đến, nằm đối diện anh, nhìn bóng lưng của anh dưới ngọn đèn mật ong pha sẫm tối, cô vẫn thấy xa lạ thế. Shinichi, chồng…
  • Ran cười, lại chẳng thể ngủ được. Vươn tay, muốn chạm, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. À thì ra có những lựa chọn khó khăn thế, môi chỉ muốn bật nói thôi anh đừng đi, đừng đi nữa… nhưng lời nói ra đến miệng lại ngập ngừng, đến đầu lưỡi chỉ tan ra thành vị đắng chát. Vì sao hít thở thôi, mà lồng ngực vẫn đau đến thế?
  • Ran không nhớ ngày ấy ra sao, ít ra sau này cũng không nhớ nữa. Đến khi cầm trong tay vali đã chuẩn bị, bức thư gửi Kami và cho anh, nhẫn cũ màu trên ngón áp út lấy ra chặn lại đơn ly hôn đã viết. Ran vẫn cảm thấy không nhớ nổi một ngày qua đã ra sao. Tất cả chầm chậm trôi đi, cả đau thương cũng muốn trôi đi. Chỉ còn những đắng cay ở lại.
  • Không cam lòng sao? Còn có thể không cam lòng sao?
  • Đó là thời điểm một năm trước, Shinichi trở về nhà trong tình trạng say khướt. Cô nhìn thấy áo sơ mi của anh có hương nước hoa lạ, cũng nhìn thấy một vết son đỏ trên áo anh. Chồng cô là người thế nào cô rõ, một vài bằng chứng trước mặt cũng không khiến cô đừng tin anh. Chỉ là, vết son đỏ ấy cứ xoáy tròn trong tâm trí cô, gieo vào lòng cô một ý nghĩ mơ hồ nào đó.
  • Về việc chồng cô có quá nhiều người để ý, hạnh phúc trước mặt của cô, rất có thể cứ như vậy mà dần dần sụp đổ.
14
Chương 10